Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2023

TƯ BẢN MỌC RA Ở XHCN heheh

  lướt phây dạo này hay bắt gặp mấy clip hay hay: mấy thằng cu tốc tốc cơ đi phỏng vấn các em gái trẻ trung, tây có ta có. câu phỏng vấn là "người con trai cần phải có bao nhiêu tiền để có thể lấy được bạn?", "con trai thu nhập tháng bao nhiêu để có thể yêu bạn?". câu trả lời của gái tây (balo, du lịch bình dân, nghĩa là tây đại chúng, tây "nền tảng") là (có chút ngạc nhiên trước khi trả lời): "tại sao tôi phải quan tâm tới tiền của anh ấy? tôi cũng làm ra tiền mà!". tốc tốc cơ không buông tha, hỏi thêm "vậy anh ấy không có tiền, không đi làm, anh ấy sống nhờ vào tiền của bạn có được không?", gái tây bảo "nếu yêu thì tôi chấp nhận, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi, sau đó anh ấy phải kiếm việc". với gái ta thì tốc tốc cơ không cần hỏi tới câu thứ hai, vì câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất của gái ta luôn mạch lạc rõ ràng và cụ thể, chả dụ "anh ấy phải có x tỉ trong ngân hàng, lương tháng tối thiểu phải z triệu...
  "tiền có thể mua được chức tước, địa vị, nhưng tiền không thể mua được sự tôn trọng" - đây là nguyên văn lời của anh lại văn sâm. anh nói với ông alan phan, trong cái "thooc sâu" nào đó của ve te ve. có hai thứ làm con người trở nên người, đó là tôn giáo và nghệ thuật. tôn giáo và nghệ thuật khiến chúng ta không phải lê bước trên đường đời mà giúp chúng ta bay trên chặng đường đời của mình. tôn giáo là hướng thượng, tôn giáo là tình yêu, và nghệ thuật cũng vậy. nghệ thuật cổ điển là nghệ thuật song hành với tôn giáo, nó cao cả, lý tưởng, đầy ắp cảm xúc thánh thần. hơn tất cả, tôn giáo và nghệ thuật phản ánh chính xác tâm thế con người. tôn giáo tha hóa, nghệ thuật tha hóa, linh hồn người tha hóa. không thể chối bỏ, rằng tôn giáo ngày nay tha hóa suy đồi trầm trọng, và tất yếu, nghệ thuật cũng theo đó mà suy đồi. trong cuốn "sách cười...", milan kundera đưa ra một nhận xét khá khiêu khích, rằng khi tiếng guitar điện rú lên là khi thời khắc cáo chung của â...