Chuyện tình của núi hương sơn
Chuyện tình của núi Hương Sơn- phần 1.
...................
Tiết tháng 7, trời Berlin vẫn nắng nóng chang chang. Mùa hè năm nay kéo dài hơn mọi năm.
Còn lại mình tôi trong căn lều ven hồ, bên kia hồ là rừng rậm. Ở cái hồ này người ta khoang một nửa hồ cấm không cho ai vào. Họ cấm vậy để số thú như con chuột nước, vịt, lele có không gian sống thoải mái.
Lúc đầu tôi kéo khoá cửa lều, nhưng nửa đêm thấy ngột ngạt, tôi mở cửa lều tung ra cho thoáng.
Nằm trong lều nhìn ra mặt hồ nước loang loáng, bỗng tôi thấy bên kia hồ, trong khu rừng rậm có người thấp thoáng. Tôi nghĩ mình nhìn nhầm, vì chẳng ai ở khu rừng bên đó được. Người châu Âu họ chấp hành tốt kỷ luật, dù là hội thanh niên nghịch ngợm chúng cũng chẳng nửa đêm vào khu rừng rậm đó làm gì.
Tôi nhắm mắt định ngủ tiếp, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác có người thực sự đang lởn vởn quanh hồ làm tôi khó ngủ, dù biết họ là ai đi nữa cũng chẳng làm phiền mình.
Tuy nhiên đang một mình ở khu hoang vắng, nửa đêm có người nào đó đi xung quanh cũng vẫn cảm giác phân tâm.
Tôi dậy và đi ra ngoài, rảo chân được vài chục mét, tôi gặp một người con gái đang đứng ven hồ ngắm mặt nước.
Đó là một cô gái người châu Á, có lẽ là người Việt vì khu vực này người Việt sinh sống rất nhiều.
Tôi chào từ xa.
-Hallo
Cô gái quay lại chào tôi bằng tiếng Việt.
- Chào em.
Tôi ngạc nhiên, cô ta đội cái mũ nỉ, tuổi chỉ chừng hai mươi, lại gọi tôi bằng em.
Cúi xuống nhìn lại người mình, tôi hoảng hốt thấy chân tay tôi bé đi, tôi chỉ cao bằng vai của cô. Tôi luống cuống, sợ hãi bật hỏi.
- Ôi sao mình lại bé thế này ?
Cô gái cười.
- Em 13 tuổi, đòi lớn đến đâu.
Tôi quay lại nhìn cái lều xem nó có đấy không, nhưng không có cái lều, thay vào đó là một ngôi chùa cổ.
Tôi biết mình đang mơ, ở đây làm gì có chùa.
Đôi khi tôi ngủ mơ và vẫn biết là mình đang mơ, có lúc tôi quyết định trở người để tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ, có lúc tôi cứ nằm để giấc mơ diễn ra như nào thì diễn. Nhưng nếu biết mình mơ và vẫn cố không tỉnh để mơ tiếp xem thế nào, thì chỉ giây lát nữa là tỉnh, cố không được.
Lần này cũng thế, tôi nhìn thấy cô gái bỏ mũ ra, lộ mái tóc bị cắt lởm chởm, cô nói.
- Em là Hiếu phải không, chị tên là Hồng.
Tôi định hỏi sao chị biết em, thì tỉnh giấc dậy. Tôi ra khỏi lều, đến ven hồ chỗ tôi mơ nhìn thấy cô gái đứng, chẳng có gì cả. Tôi nhìn mặt hồ hoảng hốt, có đám rêu đen như mái tóc người bị ai cắt ném xuống, trôi vật vờ trên mặt nước.
Quay lại lều, nhóm lửa, pha trà. Tôi ngẫm xem có quen ai tên Hồng mà hình vóc như thế không.
Nhớ mãi chẳng ra ai cả. Nhất là năm tôi 13 tuổi càng chẳng quen biết chị nào tên như thế.
Có tiếng sột soạt rất nhẹ như tiếng chân người đi trên lá khô, tôi vội mò tay xuống đáy balo để dưới gầm giường xếp, lấy khẩu súng ngắn mà thằng em bên Ba Lan mua cho dạo nọ. Phủ cái áo khoác lên tay cầm súng, tôi ra khỏi lều ngó quanh.
Chẳng có ai, chắc có con gì đi ăn đêm.
Tôi cất súng đi, chợt nhận ra mình đã hoảng mà không mở khoá an toàn, không kéo lên đạn. Lỡ mà có gì thì chẳng kịp đối phó.
Tất nhiên chẳng ai ngủ được tiếp khi trải qua giấc mơ ở nơi hoang vắng một mình như vậy, tôi thức luôn đến sáng, đêm ấy mặt hồ yên lặng, trời không có gió, mọi thứ yên tĩnh. Đặc biệt là máy báo cá đụng dây không hề kêu một chút nào. Đêm trước máy báo liên tục khiến tôi không thể nào ngủ được, chúng tôi câu được 2 con đêm trước, để sổng 4 con. Cá đụng dây hay chạm mồi đến cả chục lần làm máy báo tín hiệu kêu liên tục.
Tôi ra ngồi nhìn đèn báo trên giá đặt hai chiếc cần câu, mong nó báo hiệu để xua đi những suy nghĩ ám ảnh vừa rồi. Nhìn mãi hoa mắt, tôi thấy hai đốm đèn báo hiệu như đôi mắt của người đang nhìn lại tôi.
4 giờ sáng thì anh bạn đi về nhà tắm trở lại, anh mang theo mấy túi lỉnh kỉnh, nói.
- Tao về tắm xong, lấy con gà trong tủ ra luộc , làm phở gà đây.
Chúng tôi lục đục soạn phở gà ăn, ăn xong uống trà, rồi xoay vào chuyện cá, tôi quên luôn giấc mơ trong đêm.
Chiều hôm đó tôi về nhà, sắp ngủ thì giấc mơ hôm qua lại trở lại.
Thường thì giấc mơ liên quan đến gì đó mà mình suy nghĩ, không thể tự dưng đến được nhất là giấc mơ có tên người, có hình người.
Tôi nhớ ra là trong giấc mơ, tôi còn thấy một ngôi chùa.
Phải là những tình tiết tôi đã gặp hay nghe kể từ lúc nào, tôi chẳng nhớ.
Nhưng chùa ám ảnh tôi, chỉ có chùa Hương, nơi có đại đức Thích Minh Hiền trụ trì là ám ảnh tôi nhất trong mấy năm qua.
Tại sao ngôi chùa lại có trong giấc mơ gặp chị Hồng. Chị ấy đằng trước, ngôi chùa đằng sau tôi trong giấc mơ. Có gì liên kết với nhau ?
Người ta đồn đại đức Thích Minh Hiền ngoài là một nhà sư, ngài còn là một thầy pháp cao tay, biết vẽ Mạn Đà La, biết trấn ma, trừ tà.
Hay cô gái kia muốn nhờ tôi nói thầy giải giúp oan nghiệt gì ?
Chẳng phải, cô ấy biết tôi thì tất biết chuyện tôi đòi tiền đồng hồ của thầy không được, tôi chửi thầy không khác gì bà mất gà chửi bọn trộm gà. Sao mà nhờ tôi nói với thầy chuyện giúp được.
Ai đệ tử đại đức Thích Minh Hiền, làm ơn hỏi hộ tôi thầy có quen cô gái nào tên Hồng không ?
Tôi thì chỉ muốn nhận lại đồng hồ, hoặc tiền đồng hồ.
Tôi thực sự sợ những chuyện mơ như này lắm. Nếu như đại đức trả tôi tiền, có lẽ tôi đã không bị ám ảnh bởi những ngôi chùa. Cứ mỗi lần đến ngôi chùa nào cúng Phật, tôi lại nghĩ đến đại đức Thích Minh Hiền đã quỵt tiền mua đồng hồ.
Trong lúc chờ thầy Thích Minh Hiền, tức Nguyễn Nam Sơn trả tiền, tôi phải đi tìm câu trả lời để giải mã giấc mơ của mình. Không giải được, còn vương vấn, còn mộng mị.
Chuyện tình núi Hương Sơn-phần 2
..................
Ở thành Nam năm ấy có một người con gái rất đẹp, cô tên là Hồng. Cô có mái tóc dài ngang lưng, mi cong triũ làm say đắm bao nhiêu chàng trai.
Thư từ phương xa qua thư lại, năm này nối tiếp năm khác, tình cảm cứ dần nhạt đi, như các cụ nói xa mặt cách lòng.
Bên cạnh cô bao nhiều chàng trai hàng ngày theo đuổi. Còn viên sĩ quan an ninh trẻ vì tính chất nghề, luôn sống trong bí mật.
Ngày nọ chàng sĩ quan an ninh gửi cho cô lá thư cuối cùng.
- Em lấy chồng đi, anh ở bên này đã lấy vợ không về nước nữa.
Cô gái sụp đổ, cô trầm cảm phải vào viện chữa trị. Trong thời gian ở viện, vị bác sĩ lớn tuổi đã có gia đình đã lắng nghe, chia sẻ nguyên nhân căn bệnh của cô, rồi ông tỏ tình với cô.
Vị bác sĩ theo đuổi cô thời gian, không ai chắc họ có gì với nhau không, nhưng đời sống cô được cải thiện, cô có xe máy đi lại và nữ trang, những thứ mà thời ấy cùng lứa với cô ít người có được.
Nhưng người bác sĩ ấy đã có gia đình. Người yêu ở biền biệt phương xa, đã có vợ rồi. Cô gái có mái tóc dài ấy cũng tính tương lai cho mình.
Người cô chọn lần này là một sinh viên vừa tốt nghiệp khoa Luật, là một người cùng thành phố với cô, người thư sinh trẻ ấy có tên là Nguyễn Nam Sơn, sinh ngày 2 tháng 6 năm 1960 tại Nam Định.
Theo đuổi Hồng nhiều năm, ở bên cạnh Hồng, chứng kiến mối tình của Hồng với người khác. Chàng thanh niên Nam Sơn không hề nản chí, anh biết nhất cự ly, nhì tốc độ. Anh chờ đợi như con thú săn mồi, đợi lúc thời điểm thích hợp nhất để ra đòn quyết định.
Tình địch của anh là người hơn anh nhiều ưu thế, đặc biệt là cái mác an ninh ngầm, cái mác tình báo, điệp viên là tiêu chí say mê của bao nhiêu cô nàng bất cứ thế hệ nào, bất cứ tuổi tác nào.
Khi tình yêu của Sơn với Hồng vừa được chấp nhận, thì bỗng nhiên người chiến sĩ an ninh từ xa trở về nước. Anh đợi bên hiên nhà Hồng, chờ cô về , anh xuất hiện và nói.
- Anh đây, anh chưa hề lấy vợ, vì nhiệm vụ anh phải nói dối em.
Cô bàng hoàng, chạy ra vườn ôm mặt khóc.
Người tình cũ vì nhiệm vụ cao cả, vì sự nghiệp bảo vệ tổ quốc trước những tổ chức phản động bên ngoài, những thành phần chống đối đảng và nhà nước Việt Nam ở bên ngoài ( chẳng hạn như kẻ đang viết bài này bây giờ ) phải nói những Lời Nói Dối Chân Thật khiến cô thấy cảm động.
Rồi họ cùng nắm tay nhau như bài Nối Lại Tình Xưa.
Bố Hồng biết chuyện, mắng con.
"Ngu thế hả con? Nó ruồng rẫy mày bao năm, giờ về thả mấy lời ngon ngọt đã vội cụp đuôi theo nó tới giờ mới về. Nhục quá con ạ"
Hồng chẳng bận tâm, người yêu cô đã trở về, người tráng sĩ ra đi vì non nước đã trở lại. Cuộc tình của họ càng nồng thắm hơn.
Nhưng định mệnh thật ác nghiệt, có kẻ nào đó đã xúi bẩy đến tai vợ người bác sĩ kia, rằng Hồng là bồ nhí của ông chồng bác sĩ, được ông chu cấp xe cộ, tiền bạc, nữ trang.
Vào một tối của năm 1985, Hồng bị hai người đàn ông và vợ ông bác sĩ bắt cóc mang đến một căn phòng. Vợ bác sĩ sau khi cho hai người kia đánh cho Hồng một trận, cắt tóc cô, rồi đưa ra điều kiện.
- Con đĩ, một là mày ký giấy xác nhận ngủ với chồng tao và nhận tiền bao của ông ấy, hai là mày cầm lọ thuốc ngủ này uống đi.
Hồng đã chọn thuốc ngủ, cô biết nếu việc lộ ra, cô chẳng còn mặt mũi nào để sống với người chiến sĩ an ninh kia được nữa.
Cô về nhà, tắm rửa, dọn dẹp, đốt một số thứ, viết một vài thứ. Rồi lạnh lùng rót nước để chiêu vốc thuốc ngủ, trước khi đi vào cõi chết, cô dặn mẹ cô rằng.
- Mai con nghỉ làm, mẹ cứ để con ngủ nhé.
Cái chết của cô làm xôn xao thành Nam nhỏ bé và nghèo nàn vào năm đó, một người con gái đẹp với mối tình phức tạp với anh sĩ quan an ninh biệt phái công tác ở nước ngoài, với vị bác sĩ đáng kính và với một chàng luật sư trẻ tuổi hiền lành, ít nói.
Bà vợ ông bác sĩ phải ngồi tù, số phận của bà cũng bi thảm, bà bệnh và mất trong thời gian đang ở tù.
Còn chàng sĩ quan an ninh trở lên điên dại, chắc hẳn chàng rất đau đớn. Bao nhiêu năm biệt phái lăn lộn xứ người, để tìm hiểu nội tình bọn phản động hải ngoại, góp công triệt phá chúng để bảo vệ chế độ Việt Nam XHCN. Ngày anh về tưởng được đền đáp, người yêu trong tay và sự nghiệp phía trước rộng mở, anh được cơ cấu lựa chọn hứa hẹn sẽ là một sĩ quan cấp cao trong cục tình báo công an.
Mọi thứ bỗng nhiên sụp đổ trong một ngày định mệnh.
Anh trở nên điên dại, hàng ngày anh chầu bên mộ cô , thắp hương liên tục. Anh vác cả bao tải hương đến để đốt dần. Anh dựng lều bên cạnh mộ cô.
Có người dân nói anh thất tình nên điên, có người lại nói vì anh có nhiều công trạng, anh được cơ câú lên cao, nên có người đã hãm hại anh.
Chuyện đã 40 rồi, chẳng biết người dân thành Nam ai là người nói đúng. Với kinh nghiệm của tôi thì có lẽ anh ấy thất tình mà điên thì đúng hơn, vì lúc ấy anh còn trẻ, có cơ cấu thì chức cũng không đáng phải người ta hạ đôc. Hơn nữa từ những lá thư anh gửi về, cho thấy tình yêu của anh với Hồng rất sâu nặng.
Và anh chỉ điên khi cô mất đi, cho nên nguyên nhân thực sự chỉ có thể là anh điên vì sự ra đi của cô.
Người bác sĩ cũng buồn, ông sống như mộng du, rồi đột tử ít lâu sau.
Hôm Hồng chết, Nam Sơn là người ngoài gia đình có mặt đầu tiên, anh lặng lẽ phụ giúp gia đình, cũng như lấy đi một số đồ trong căn phòng của Hồng. Trong đó có một bức tranh màu đen có tên là Biển Đêm.
Khi mộ Hồng chưa xanh cỏ, vợ người bác sĩ vẫn còn đang trong trại giam để điều tra xét hỏi, Nguyễn Nam Sơn tìm đến chùa Hương, anh gặp đại đức Thích Viên Thành và phủ phục xin được xuất gia.
Ai cũng nghĩ anh buồn, anh thất tình , anh ngộ thấy sự đời bi sầu nặng trĩu, nên thoát tục đi tu.
Sự thực nhìn bên ngoài như vậy, sự thực cũng đúng gần hết như vậy.
Người chết, người điên, người đi tù...
Người còn lại đi tu cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng do Nguyễn Nam Sơn tức đại đức Thích Minh Hiền có ân oán với Bùi Thanh Hiếu, một tên phản động cư trú ở nước ngoài, y chuyên sáng tác những câu chuyện bịa đặt hại người. Chẳng hạn y từng vu vợ ông Nguyễn Xuân Phúc dính đến Việt Á, một năm sau ông Phúc từ chức và khẳng định vợ con ông không hề liên quan. Y cũng từng vu đại gia Nguyễn Cao Trí ẵm 10 nghìn tỷ của bà Trương Mỹ Lan, nhưng 8 tháng sau công an kết luận là anh Trí cầm 40 triệu USD của bà Lan chứ không phải 10 nghàn tỷ như y nói.
Với dã tâm muốn hại người lương thiện đã xuất gia, đã trở thành một đại đức danh vang khắp nước.
Câu chuyện tình đau buồn kia đã 40 năm trôi qua, vẫn bị y khai quật lại để tìm câu hỏi.
- Ai đã thông tin cho bà vợ ông bác sĩ, ai đã xúi bà ý phải bắt cô Hồng ký giấy xác nhận ngoại tình với chồng bà ?
Chuyện tình núi Hương Sơn- phần 3.
..............................
Công an bắt bà vợ ông bác sĩ và hai gã đàn ông đánh thuê để làm rõ nguyên nhân vụ đánh ghen. Trong thời gian giam giữ để điều tra đó, Nguyễn Sơn Nam đến chùa Hương xin xuất gia.
Khi bên ngoài chật ních người chen vai đi lễ hội chùa, trong gian phòng tiếp khách của sư Hiền, không gian như đóng cứng, ngột ngạt.
Người phụ nữ già quyết định phá vỡ không khí gượng gạo và ngột ngạt ấy.
- Bạch thầy, kiếp tu hành đến giờ, thầy đã thấy thanh thản nhiều chưa ?
Sư Hiền dường như đã chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi này từ rất lâu rồi, Sư biết có ngày nào đó, dù 10 hay 20 năm nữa sau khi cô Hồng chết, cố nhân sẽ đến hỏi câu này. Gần 10 năm tu học, sư đã chuẩn bị sẵn cho cầu trả lời kín kẽ.
- "Thưa bà! Cuộc đời của mỗi con người có rất nhiều ngã rẽ. Có ngã rẽ đi vào ngõ cụt, có ngã rẽ đưa ta vào một thế giới mới mà chỉ lúc đó ta mới ngộ ra.
Nói rồi sư Hiền đứng dậy, lấy trong tráp ra một chiếc phong bì tặng cố nhân.
Người phụ nữ già đi xuống bến đò, sư Hiền đứng trên chùa nhìn theo, khi chiếc đò chở người phụ nữ khuất, sư thở phào nhẹ nhõm và quay vào trong.
Đò đi được nửa đường, người phụ nữ già bóc phong bì ra xem. Đó là một tấm ảnh của sư Hiền trong lễ bế mạc khoá học ở trưởng Cao Cấp Phật Học.
Bà nhìn đăm đăm vào phía đối diện, như có ai đó đang ngồi trước mặt bà, bà nói.
- Thôi con ạ, chuyện đến đây cũng đủ rồi.
Người chèo đò ngơ ngác, anh tưởng bà nói gì với mình về việc chèo đò hàng ngày, anh đáp.
- Vâng, chuyến này chuyến cuối bà ạ, ngày hôm nay cháu làm mấy chuyến cũng đủ rồi.
Người phụ nữ già miệng nói với người vô hình trước mặt chuyện đã đủ rồi, như lời khuyên chấm dứt một câu chuyện đã qua.
Nhưng trong đầu bà lại hiện về phiên toà xét xử vợ ôngg bác sĩ và hai tên đánh thuê, với những lời khai rùng rợn, có tính chuyên nghiệp và tàn nhẫn.
Trước toà bà vợ bác sĩ khai do ghen, đã thuê hai tên lưu manh thực hiện.
Chúng chụp bao tải lên đầu cô gái, mang đến căn phòng nào đó, cắt tóc và đánh cô gẫy răng, máu và răng rơi tung toé trên nền nhà. Chúng bắt cô phải viết giấy xác nhận.
Nguyên văn lời bà bác sĩ lúc đó khai trước toà, được hai kẻ thuê kể lại.
-"Con đĩ, mày chọn đi. Hoặc ký vào tờ giấy xác nhận là mày đã ngủ với chồng tao và chiếm đoạt nhiều tiền bạc của ổng. Hai là lọ thuốc ngủ này. Xe máy, nữ trang của mày hôm nay tao lấy lại..."
Toà theo nhân chứng, vật chứng đầy đủ mà công an đã điều tra, kết án bọn người dã man ấy với mức án nghiêm khắc mà chúng đáng phải nhận.
Kết quả khám nghiệm tử thi, cô Hồng vẫn còn trinh. Đây là điều tế nhị và nó không cần phải trưng ra toà vì dù có hay không cũng chẳng thay đổi tội danh của những con ác thú.
Người ta chỉ biết một phiên toà xử đánh ghen, xử những hành động tàn ác, thế là đủ cho một phiên toà.
Chẳng ai biết rằng, đằng sau phiên toà ấy còn có một phiên toà khác được diễn ra âm thầm.
Số là người phụ trách an ninh văn hoá những năm ấy là tướng Dương Thông.
Tướng Dương Thông sinh năm 1924, ông có thời gian dài hoạt động cách mạng ở Nam Định, cuộc đời ông có nhiều gắn bó dấu ấn với vùng đất thành Nam này, ông lấy vợ người Nam Định.
Chính ông đã cử người an ninh trẻ, người yêu cô Hồng đi công tác nước ngoài. Đến năm 1989 một an ninh ông phái đi Berlin đã trốn ở lại, tiếp đến năm 1990 ca sĩ Ái Vân mà ông đồng ý duyệt cho đi cũng trốn ở lại Đức. Kể sơ lại những điều này để thấy vai trò trong việc quản lý an ninh văn hoá, cài người là một trong những biện pháp nghiệp vụ của tướng Dương Thông.
Vụ án đánh ghen dẫn đến chết người ở thành Nam, mảnh đất gắn bó với tướng Dương Thông, nơi người chiến sĩ dưới quyền mình liên quan đến, tất là nỗi quan tâm chú ý của vị tướng văn hoá đa tài này.
Tướng an ninh văn hoá Dương Thông nhận ra ngay rằng một mụ đàn bà đánh ghen vô cớ, không biết chắc rằng chồng mình có ngủ với người ta không, mà âm mưu thuê những kẻ chuyên nghiệp, thực hiện chuỗi hành động tàn ác và rất bài bản, đặc biệt đoạn tra tấn để lấy được bản xác nhận của cô Hồng.
Ông nghĩ chi tiết bắt viết giấy xác nhận chỉ có những kẻ trong ngành công an, ngành luật mới cần những thứ đó. Một mụ đàn bà đi đánh ghen, lồng lộn gặp gì phang đó. Làm sao mà lạnh lùng tổ chức bắt cóc, tra tấn tàn bạo để lấy lời khai như thế làm gì. Phải có kẻ đứng sau bày mưu, xúi dục và tiêm nhiễm cho bà vợ bác sĩ làm chuyện như thế.
Kẻ đó tất phải là người mưu trí , tàn nhẫn, lạnh lùng, làm được việc lớn.
Kẻ có nghề và kiềm chế được cảm xúc của mình, kẻ đó không phải là người chiến sĩ an ninh đã bị điên, ông đọc những lá thư tình của người chiến sĩ an ninh gửi cho Hồng, kết luận anh ta không đủ sự kiên nhẫn, lạnh lùng, toan tính để xúi bà vợ kia làm vậy.
Ông mỉm cười, ông vừa phát hiện ra một nhân vật mà tương lai sẽ đắc dụng trong công việc của ông.
Tướng Dương Thông về thành Nam, ông chỉ đạo ban điều tra vụ án chỉ tập trung hành động đánh ghen của các đối tượng, không cần mở rộng vì việc chỉ có thế, rõ ràng rồi, xử nhanh để dư luận khỏi chờ. Gạt bỏ những cái tên nghi vấn với vụ án như Nguyễn Sơn Nam.
Một tháng sau khi tướng Dương Thông về Nam Định. Người luật sư trẻ tuổi , điềm đạm, người luôn giấu được cảm xúc của mình, người bình tĩnh bên xác người yêu thu nhặt những món đồ liên quan đến mình, chàng trai Nguyễn Sơn Nam đến chùa Hương xin đại đức Thích Viên Thành cho xuất gia.
Sơn Nam được đại đức thu nhận dễ dàng một cách không ngờ ban cho pháp danh là Thích Minh Hiền, sau đó được ưu ái cử đi học cao cấp Phât Giáo.
Chuyện tình núi Hương Sơn- phần 4.
......................
- Riêng tôi, đi tu không phải là để tìm quên một điều gì, mà đó chính là vận mệnh của tôi, là ngã rẽ mà tôi tâm đắc nhất.
Thích Minh Hiền trả lời thẳng với người quen cũ từ thưở trước. Sư đi tu không phải tìm quên mối tình với cô Hồng như nhiều người lầm tưởng, sư đi theo vận mệnh, theo ngã rẽ mà sư thấy tâm đắc nhất.
Ngã rẽ vận mệnh mang đến cho sư danh vọng tột đỉnh và tiền bạc chất ngất hơn nữa là một thứ quyền lực mềm có thể sai khiến, điều khiển, chi phối được rất nhiều người.
Cái ngã rẽ do trung tướng an ninh Dương Trọng Thông ( thường gọi là Dương Thông ) đã vạch ra cho sư.
Trong chùa Hương đệ tử của đại đức Thích Viên Thành rất đông, đặc biệt trong số đó có một vị sư từ quân đội xuất gia rất được đại đức Thích Viên Thành sủng ái.
Cuối năm 1975, lúc ấy quân đội vừa đánh miền Nam xong, thế lực rất mạnh, nhân lực cũng hùng hậu. Bộ quốc phòng ý kiến với Bộ chính trị đưa một số cán bộ quân đội sang phục vụ bên Bộ Nội Vụ ( tức Bộ Công An bây giờ)
Cục trưởng Dương Thông nghe trưởng phòng 1, phòng tổ chức cán bộ cục Nguyễn Ngọc Cát báo cáo về việc cấp trên đưa đến một số chiến sĩ từ tổng cục 2 tình báo quân đội. Một trong những sĩ quan đó là Khổng Minh Dụ, sau này leo đến chức cục trưởng cục an ninh văn hoá với hàm thiếu tướng.
Dương Thông thở dài ngao ngán, một Nguyễn Quang Phòng từ tổng cục tình báo chuyển sang làm phó chưa đủ, giờ tình báo quân đội còn đưa Khổng Minh Dụ sang chỉ làm mỗi nhiệm vụ giám sát ông nữa.
Dưới sự nâng đỡ của Nguyễn Quang Phòng, Khổng Minh Dụ leo lên rất nhanh. Cặp đôi này cưụ tình báo quân đội này đã khẩn trương xây dựng cơ sở cài người vào những vị trí quan trọng có ảnh hưởng đến đời sống văn hoá xã hội.
Là người từng có mặt trong cuộc chiến đấu với bọn nhân văn giai phẩm, Dương Thông rất hiểu tầm quan trọng trong cuộc chiến bảo vệ tư tưởng, an ninh văn hoá. Chiếm được những vị trí có ảnh hưởng xã hội về văn hoá, tư tưởng, tôn giáo là điều kiện bắt buộc của nhiệm vụ bảo vệ an ninh tư tưởng.
Trong văn hoá tư tưởng thì tôn giáo có một vai trò quan trọng. Chính sách nhà nước Việt Nam xác định rõ Công Giáo chịu quá nhiều ảnh hưởng của phương Tây, rất khó bảo. Việc cài người vào Công Giáo thời điểm ấy gần như là không thể, thành công không đáng kể, chỉ có mấy linh mục đoàn kết lẻ tẻ. Nếu không kiểm soát được Công Giáo Việt Nam thì phải hạn chế nó phát triển. Song song với việc hạn chế phát triển CG thì cần phải đẩy mạnh phát triển PG vốn dĩ có nhiều người của nhà nước đang sẵn trong đó.
Tổng cục tình báo bộ quốc phòng và tổng cục an ninh bộ công an là những đơn vị thực hiện nhiệm vụ quan trọng trong lĩnh vực văn hoá tư tưởng trên. Nhưng vì phân công nhiệm vụ thì tổng cục an ninh là đơn vị thực hiện chính, cho nên tổng cục tình báo quân đội đành phải đưa người mình sang.
Chùa Hương được xác định là một điểm quan trọng trong mặt trận văn hoá tư tưởng sẽ phát triển ở những năm sau này. Về địa bàn, lịch sử, vị thế đều chiếm những ưu thế cực tốt. Đến bây giờ thì chắc chắn khẳng định tầm đánh giá của cơ quan an ninh ngay từ những năm đầu thập kỷ 80 là hoàn toàn chính xác.
Dương Thông đã đưa Nguyễn Nam Sơn vào chùa Hương, ép Thích Viên Thành phải tiếp nhận.
Đúng bài mà tổng cục tình báo quân đội đưa Khổng Minh Dụ về cục an ninh văn hoá bắt Dương Thông phải tiếp nhận.
Khi đưa Nam Sơn vào chùa Hương, mục đích là để sau này nắm chức trụ trì, nhất là Sơn được cử đi học Cao Cấp Phật Giáo, là hạt giống chạy đua với sư MT quân đội xuất gia. Một cuộc họp đã diễn ra giữa an ninh, Nguyễn Quang Phòng muốn đưa người mình sẽ thay thế Thích Viên Thành, còn Dương Thông muốn đưa Nguyễn Nam Sơn thay thế.
Khi đưa lý lẽ, Dương Thông đã chiến thắng thuyết phục.
Một trong lý lẽ đó là Sơn từng học đại học, tiếp xúc với giới văn nghệ sĩ , làm truyền thông, làm văn hoá sẽ tốt hơn một chiến sĩ tình báo từ quân đội ra. Tuy nhiên lý lẽ này chỉ là một phần vì bản thân Nguyễn Quang Phòng, Khổng Minh Dụ cũng từ tình báo quân đội ra.
Cái lý lẽ quan trọng nhất mà Dương Thông thuyết phục được để người của ông chiếm lĩnh được chùa Hương, đó là cái lý cốt lõi trong ngành an ninh mà ông Tô Quyền ( thân phụ của bộ trưởng Tô Lâm ) đã phát triển thành phương châm đánh địch.
Đó là phương châm lấy ác trị ác.
Ngành an ninh có những bí mật tác nghiệp không dạy trong trường đại học an ninh. Không bao giờ có trong sách vở. Những bí mật tác nghiệp này y hệt những bí kíp trong chuyện của Kim Dung, những chiêu thức không bao giờ dạy trong võ đường. Những chiêu thức chỉ có sư phụ nhìn thấy học trò nào có phẩm chất, tin yêu thì truyền thụ, hoặc trong gia đình truyền lại cho nhau từ đời này sang đời khác.
Đến đây thì nhiều bạn đọc đã hiểu vì sao có những lãnh đạo công an xuất thân chỉ trung cấp, cảnh sát giao thông, cảnh sát bảo vệ mà leo lên được làm lãnh đạo dù không có thân thế gì. Đó là dạng được sư phụ phát hiện có xương cốt để lĩnh hội được võ công, tức là có độ nham hiểm , tàn ác, lạnh lùng để làm được những việc mà trường đại học an ninh không dạy.
Cũng hiểu vì sao ngành công an vấn đề con nối nghiệp cha rất được ưu tiên.
Hãy nghe thiếu tướng Nguyễn Quang Hùng ( là con trai của cố thiếu tướng phó tổng cục an ninh Nguyễn Quang Phòng) thổ lộ với người bạn là thiếu tướng Nguyễn Hồng Thái ( Thái là cấp dưới của Dương Thông, Nguyễn Quang Phòng )
- Bí mật ấy là của ngành Công an, của Đảng và Nhà nước chỉ đạo, đúc kết mà nên. Vì thế, nếu gia đình nào có nhiều người, nhiều đời tham gia lực lượng CAND thì đó sẽ là môi trường vô cùng thuận lợi để truyền cho nhau những bí quyết, kinh nghiệm xương máu không thể lộ lọt ra ngoài nhiều thông tin nội bộ. Các cụ ta thường dạy “sống để dạ chết mang theo” là như thế. Tôi tự hào vì gia đình tôi học hành thông minh và có đến ba đời chọn ngành Công an để làm việc, cống hiến”.
Một hồ sơ khác nằm ngoài hồ sơ vụ án cô Hồng tự vẫn được đưa ra cho mọi người trong cuộc họp xem.
Nguyễn Quang Phòng đọc xong, mọi người nhìn ông xem có phản đối gì không. Nguyễn Quang Phòng lắc đầu thán phục.
- Cậu này quá đủ năng lực đảm nhiệm. Nhưng chúng ta cần bồi dưỡng thêm, cậu MT xin cứ để làm phương án dự phòng.
Cuộc đời Nguyễn Nam Sơn đi vào ngã rẽ vận mệnh như ông ta nói.
Chú ý Sơn không nói ngã rẽ số phận, ngã rẽ định mệnh như người ta hay nói. Ông dùng từ vận mệnh.
Những từ này người ta dùng trong những trường hợp như thế nào, tôi nghĩ các bạn đọc của tôi có thừa kinh nghiệm và trình độ để hiểu những từ này dùng trong những trường hợp nào.
Ông ta tâm đắc với ngã rẽ vận mệnh của mình, ngã rẽ bỏ lại sau lưng một người trinh nữ chết đau thương với mái tóc bị cắt lởm chởm, với hàm răng bị gẫy nhiều cái do những kẻ tàn độc tra tấn , đánh đập.
Chuyện tình núi Hương Sơn-phần 5.
...................
Nói qua về đại đức Thích Viên Thành, ông đi tu từ tuổi thiếu niên, đến năm 1976 được cử đi học trung cấp Phật Giáo ở chùa Quán Sứ Hà Nội, học lớp Cao Cấp Phật Giáo ở thành phố HCM.
Thích Viên Thành là đệ tử của đại đức Thích Thanh Chân.
Đại đức Thích Thanh Chân là người yêu nước nồng nàn, cụ tham gia mặt trận Việt Minh, là uỷ viên thường trực Liên Khu 3, phó chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Hà Sơn Bình ( tên cũ 3 tỉnh ghép lại).
Trước đời đại đức Thích Thanh Chân là đại đức Thích Thanh Tích trụ trì chùa Hương. Đến kháng chiến chống Pháp nổ ra, quân Việt Minh thường lẩn trốn trong chùa, khiến giặc Pháp mấy lần tấn công đốt phá chùa. Đại đức Thích Thanh Tích thấy Thích Thanh Chân cũng tham gia Việt Minh làm liên luỵ đến chùa, ngài ngại va chạm với thế tục, nên nhường quyền trụ trì chùa Hương cho đệ tử đồng hương Nam Định là Thích Thanh Chân, năm 1947 ngài về ngôi chùa làng ở Nam Định.
Nói thẳng ra rằng đại đức Thích Thanh Tích không theo cách mạng và cách mạng cũng không ưa ngài. Vì thế ngài '' phải'' rời bỏ chùa Hương.
Chùa Hương sau đó do những vị sư theo cách mạng, theo đảng làm trụ trì và những vị này được tặng thưởng nhiều huân huy chương, được chức sắc trong hội đồng nhân dân tỉnh, mặt trận tổ quốc.
Một lịch sử chặt chẽ về tính truyền thống cách mạng như vậy !
Liệu người ta có chọn bừa một thanh niên thất tình đi tu để thành kế nhiệm truyền thống cách mạng của các vị đi trước, ở vị trí quan trọng trong lĩnh vực tôn giáo, tư tưởng, văn hoá không ?
Đương nhiên là không.
Nhưng thời nay đâu phải thời kháng chiến mà dễ lựa chọn người có tinh thần cách mạng yêu nước nồng nàn.
Người ta đã chọn được một kẻ dính đến vụ án chết người, gọi đến và đưa ra yêu cầu. Một là đi tu để thực hiện công cuộc chiếm lĩnh tư tưởng văn hoá của đảng, hai là vào tù vì tội kích động người khác phạm tội.
Nguyễn Nam Sơn bất đắc dĩ thành kẻ tu hành suốt cuộc đời, anh ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, mà không tốt thì cũng chẳng được, hồ sơ vụ án cô Hồng luôn được nhắc nhở anh.
Lúc mới đi tu, vụ án chưa ngã ngũ. Thích Minh Hiền cứ đến ngày 8 tháng 3 âm lịch lại về Nam Định dự giỗ cô Hồng. Đến khi án xử đã xong, tất cả hồ sơ đã khép lại. Sư Hiền thôi không về giỗ người yêu nữa, ông đã thở phào khi thấy cục an ninh văn hoá đã giữ lời cam kết.
Phần đời của ông tiếp theo là diễn trọn vai một nhà sư như tổng cục an ninh yêu cầu.
Có người xuất gia nào vì thấu hiểu lẽ đời, vì ngộ ra chân lý mà đi tu lại còn đam mê lấy tiền cúng dàng, công đức để mua những xa xỉ phẩm như đồng hồ, kính mắt, bật lửa và thích xe hơi loại sang nhất như Audi Q 5, phải đặt hãng thêu pháp danh của mình trên ghế, khắc trên vô lăng, phải chọn biển số đẹp tâm linh không ?
Không, chẳng có.
Chỉ có kẻ tội phạm, kẻ làm nhiệm vụ cho chính quyền buộc phải đi tu, cho nên mới hám danh, hám lợi như thế.
Cũng như các tiền bối một lòng theo đảng như Thích Thanh Chân, Thích Viên Thành. Đại đức Thinh Minh Hiền xuất tâm dũng mãnh, làm một bài viết ca ngợi tổng bí thư Đỗ Mười là một vị Bồ Tát
Chuyện tình núi Hương Sơn-phần 6.
......................
Người phụ nữ hẹn gặp tôi ở trong ngôi chùa tại Berlin. Chị thắp hương cắm vòng quanh mấy ban thờ Phật, tôi cũng làm theo. Khi chị khấn, tôi lùi ra xa vì không muốn nghe chị khấn gì.
- Buông bỏ đi em à, à mà mấy ngày nữa là rằm tháng bảy rồi em nhỉ ?
Tôi ra chiếc ghế ngoài sân chùa châm thuốc hút, chị đến ngồi cạnh. Tôi hỏi.
- Chị à, sao không bao giờ người ta khuyên kẻ mạnh buông bỏ chị nhỉ ? Em thấy người ta toàn khuyên kẻ yếu buông bỏ cái này , cái kia, bỏ thù, bỏ oán. Trong khi kẻ mạnh đang hại người, thì họ chẳng những không khuyên mà còn tự hào được kẻ mạnh đến thăm gặp. Có những kẻ bị oan khuất, họ theo đuổi kiện cáo. Em hỏi sao không khuyên những kẻ làm điều oan kia đừng cố chấp nữa, buông bỏ nhận sai để cứu mạng người tử tù trong tù, nhưng chị biết người ta bảo em thế nào không ?
Tôi ngừng lát và nói tiếp.
-Họ bảo em là đấy là do cái nghiệp của người tử tù bị oan gây từ kiếp trước. Có học thuyết tôn giáo nào mà lại đi bao che cho những kẻ quyền thế gây ác theo cái kiểu lấy kiếp trước ra để áp đặt cho nạn nhân không ?
Người phụ nữ thở dài, chị nói.
- Nhà Phật có thuyết nhân quả mà em.
Tôi cãi.
- Thuyết nhân quả sinh ra là để nhằm mục đích khuyên dạy con người làm điều thiện ngay ở cái kiếp mình đang sống, đó là một thuyết lý rất tốt đẹp con người nên làm, em không phản đối và thậm chí em còn luôn học theo. Nhưng người ta lợi dụng nó để biện hộ cho kẻ ác làm điều ác với nạn nhân, quy cho nạn nhân kiếp trước làm ác nên kiếp này mới bị. Một thuyết lý tốt đẹp bị bẻ cong biến thành công cụ bào chữa cho bọn cường quyền. Nhà Phật tạo ra thuyết nhân quả để mong con người làm việc tốt ngay từ kiếp họ đang sống cơ mà.
Người phụ nữ nhìn xa xa rồi thẫn thờ nói.
- Chị muốn Hồng được thanh thản thôi, em làm thế khuấy động người đã mất. Em biết không, Hồng mất đau đớn khủng khiếp lắm em à.
Tôi nói.
- Chị em mình tìm chỗ khác ngồi nói chuyện, câu chuyện tiếp theo em không muốn làm khuấy động nhà chùa.
Chúng tôi ra xe, tôi mở cửa cho chị lên xe, chị hỏi.
- Nhưng sao em lại biết câu chuyện này, đã 40 năm rồi.
Tôi đóng cửa khi thấy chị đã ngồi sâu bên trong, vòng lên ghế lái, nổ máy và nói.
- Nếu 40 năm rồi mà em còn biết, chị nghĩ đó có phải là nhân quả cho ai đó không ?
- Chị lạ gì, Fan của em đông, có người kể lại cho em thì em biết thôi.
- Dù thế vẫn là nhân quả chị à, nhân quả làm em biết. Nếu em không làm gì thì đâu có Fan, nếu em và ông Hiền không có gì, người ta đâu kể lại cho em.
Tôi đậu xe ở ven hồ, chúng tôi chọn quán vắng ven hồ và gọi đồ uống. Người phụ nữ nhìn mặt nước hồ hỏi.
- Có thật em mơ gặp Hồng không ?
- Vâng em có mơ gặp, nhưng là khi em nghe người ta kể lại câu chuyện đó, rồi hai đêm sau em mới mơ, vài hôm sau em mới quyết định viết chị ạ. Như em cũng viết, giấc mơ chẳng qua là do cái gì mình đọc, mình thấy, mình nghĩ nên đêm những thứ đó trở lại trong vô thức, thành giấc mơ.
-Hồng thiêng lắm, nhiều lần về báo mộng cho bọn chị. Thôi chị phải đi rồi, em đưa chị lại chùa, tí có người qua đón chị.
Tôi đưa chị trở lại chùa, câu chuyện mà tôi không muốn kể ở sân chùa vẫn chưa được nói ra.
Lúc tạm biệt , tôi bảo.
- À mà Nguyễn Nam Sơn giờ thành Thích Minh Hiền, sinh ở Hà Nội rồi chị ạ. Chả biết sao ông lấy được pháp danh để làm tên thật trên hộ chiếu, lại còn thay cả nơi sinh nữa. Chắc ông nghĩ làm thế thì những gì xảy ra ở Nam Định năm xưa không còn theo đuổi ông ấy nữa.
- Thay đổi được như thế á, sao mà làm được?
- Chị đừng ngạc nhiên, ông ấy là người của chính quyền, làm gì chẳng được.
Tôi rời đi, trời đã nhập nhoạng, tôi nhìn thấy dáng chị nhoà thành hai người, chẳng biết mắt tôi bị nhoà hay do có người phụ nữ nào vừa đứng cạnh bên chị.
Chuyện tình núi Hương Sơn- Phần 7.
.........................
Tôi đã không kịp kể cho người phụ nữ câu chuyện của mình.
Năm 1989 ông K làm chuyên viên ở văn phòng chính phủ, có vợ cả là bà đạo diễn nổi tiếng, vợ bé là một nhà báo. Cô vợ bé cặp với anh nhân viên nhà in báo Nhân Dân.
Ông K chơi với các ông Đội Tường, Phúc Phật. Dưới trướng hai ông này có rất nhiều đàn đem, ông Đội Tường ở Sài Gòn, có lần ông K dẫn tôi vào Sài Gòn có đến nhà ông Đội Tường chơi. Còn ông Phúc Phật ở Hà Nội rất đông đàn em. Một trong số đó là anh Cường Thương Binh ở ngõ nhà tôi. Anh Cường hay đi cùng hội thương binh để đòi nợ hoặc gây áp lực vụ gì cần. Năm 85 đến 95 thì cánh thương binh là thế lực trong giang hồ ai cũng ngán.
Cả hai đều võ nghệ cao cường, cái này là thực chứ không phải đồn thổi, vì thời xưa dân anh chị đều giỏi võ cả. Ông Đội Tường thời trẻ, còn đánh ngã cả hai hiến binh Pháp để giải cứu đồng bọn mình.
Tôi hay đi theo ông K, nhiều lúc ăn ngủ ở nhà ông. Nhà ông có nhiều sách để tôi đọc, hơn nữa đi theo ông chứng kiến các mối quan hệ, học được nhiều điều. Không chỉ quan hệ với giang hồ, ông còn quan hệ với những nhà tư sản thời Pháp.
Ông chở tôi đến quán cà phê vợ bé ông trên chiếc xe 78 màu mắm tôm. Hai người nói chuyện gì với nhau ở phòng bên trong, tôi ngồi uống cà phê bên ngoài và ngắm bức tranh vẽ phố cổ Hà Nội, trong đó có một bức vẽ khu phố nhà tôi, nhà tôi nằm ở giữa bức tranh.
Lát sau ông K đi ra, mặt tím bầm, ông hất hàm ra hiệu tôi đứng dậy đi về.
Ông đi trước, tôi đi sau, chị vợ bé đi cạnh tôi nói nhỏ.
- Chị với ông ấy thôi nhau rồi, ông ý tức đấy, em khuyên ông ấy giúp chị.
Ngày trẻ, tôi thường mặc sơ mi xanh hay trắng dài tay, bỏ trong quần âu, đi dép xăng đan da, tóc chải rẽ ngôi. Nói năng với người lớn lễ phép thưa gửi vâng dạ. Chính thế nên ông K đi đâu hay đưa tôi đi cùng như kiểu tiểu đồng ngày xưa.
Ông K chở tôi về nhà ông, mặt ông vẫn tím ngắt, răng nghiến chặt. Vào đến nhà, ông ngồi trên ghế salon cẩm lai mới nói.
- Tao phải dạy cho bọn này bài học. Mày nấu cơm, ăn xong tao mày đi tìm mấy thằng, bảo chúng đập chết thằng ranh kia.
Thằng ranh kia là cái anh làm ở nhà in báo Nhân Dân.
Tôi lụi cụi nấu cơm, khi xới cơm, tôi hỏi ông K.
- Cháu nhìn chúng nó hung hãn lắm, nhỡ nó quá tay người ta làm sao thì liệu nó có khai ra mình không, mà bọn đó đi đến đâu ai cũng biết cả. Bọn nó đi đâu, làm gì cũng phải mấy thằng kéo nhau đi, từ đầu ngõ người ta đã biết bọn chúng đến để có chuyện rồi.
Ông K ngừng ăn, ông chống đũa xuống rìa mâm, tiếng nói rít qua hàm răng đang nghiến.
- Kệ mẹ nó, cứ xử cho nó một trận đã.
Tôi không nói nữa, để ông có thời gian suy nghĩ về việc nhờ người. Cơm xong tôi dọn dẹp, pha trà, lúc tôi rửa bát thì ông nằm trên salong vắt tay trên trán nghĩ.
Tôi ra giá sách nhà ông rồi lấy ra cuốn Ông Già Và Biển Cả thốt lên.
- Ôi nhà chú có cuốn này à, cháu nghe nói mà chưa đọc.
Tôi cầm sách ra ghế ngồi đọc.
Ông K nhìn tôi đang đọc sách, lật đến trang thứ ba hay thứ tư gì đó, ông nhỏm dậy nói.
- Làm sao mà cho thằng kia một trận mà không ai biết nhỉ, nhờ bọn kia thì ầm ĩ ngay.
Tôi gấp sách, nghĩ một lúc rất vẻ đắn đo, rồi nói.
- Chú để cháu làm.
Ông K ngồi thẳng lại trước mặt tôi, ông hỏi.
- Mày làm được chứ ?
Tôi gật đầu, đứng dậy cất cuốn sách lại chỗ cũ trên giá. Cuốn sách ấy trong nhà tôi cũng có, tôi mới mua và đọc cách đó mấy tháng.
Tôi mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần âu, tóc rẽ ngôi, chân đi dép xăng đan da, đeo cầm cái ống da mà hội sinh viên kiến trúc, mỹ thuật hay đựng bản vẽ. Đi trên chiếc 78 mắm tôm của ông K, đến một cái ngõ ở phố Hàm Long, ở đó có một ngôi nhà có nhiều căn hộ. Dạng một số nhà, nhưng đi vào có cái sân to, xung quanh cái sân là những căn hộ nhỏ.
Ngoài sân có một bà phụ nữ đang nhặt rau, tôi hỏi nhà anh in báo Nhân Dân, bà chỉ cho tôi nhà phía đối diện. Tôi vào thấy anh ta đang ngồi nghe nhạc nước ngoài, anh ta hỏi tôi tìm ai.
Tôi tháo cái ống da xuống, lấy ra cái ống tuýt sắt bọc giấy trắng kín, cúi người vụt một nhát thật mạnh vào ống chân anh ta.
Một tiếng cốp khô khốc của ống sắt đập vào xương ống chân.
Anh cúi ôm chân và ngã vật ra, miệng ú ớ.
Cái đòn vụt ống chân, các bạn cứ thử thì biết, đau buốt đến óc luôn, không kêu nổi. Tôi gõ cái ống sắt vào đầu anh, đập nhẹ nói.
- Đm mày, tự nghĩ xem láo với ai nhé.
Tôi đi qua cái sân, bà già vẫn đang cắm đầu nhặt rau.
Từ tốn, không vội vã, tôi đi ra đầu ngõ chỗ dựng xe, cho lại cái ống tuýp nước vào ống da, đeo qua vai và đạp nổ máy xe, rồi rời đi.
Có vài người quanh đó, chẳng ai biết gì.
Một năm sau ông K về hưu , ông chuyển vào Sài Gòn làm ở một công ty khoáng sản. Khi đi ông đưa lại cho tôi cái xe máy 78 màu ghi. Trong một năm đó, ông coi tôi như là bạn tri kỷ.
Cái xe tôi đi thời gian rồi bán cho anh Tùng Mờ, anh Tùng giờ ở bên Tiệp mà mới tháng trước tôi vừa qua thăm.
..........................................
Chuyện thứ hai.
Năm 1992, thằng Hưng ở Thi Sách đến tìm tôi. Nó bảo.
- Tôi nhận vụ chém người lấy 7 chỉ vàng, người ta bảo phải chém đi viện khâu mới được tiền. Tôi nhận nửa tiền rồi, nhưng mà chưa biết làm thế nào, ông mách nước cho tôi làm, ông chỉ cần bày cho tôi thôi, tôi chia ông 1 chỉ.
Tôi hỏi chuyện gì mà phải chém người đến thế, mà chém ai.
Hoá ra lại là tình ái, nạn nhân lần này là một tay đạp xích lô. Nhưng đạp xích lô ngày ấy có nhiều người là dân bến bãi, họ cứ vất hàng lên xe rồi ép giá, nạn nhân là một người thuộc dạng ấy. Bảo sao giá đến 7 chỉ vàng.
Người thuê chém là bạn thân của nạn nhân, anh ta yêu một cô gái, anh xích lô lại chơi với nhà cô gái kia, anh ta ngăn không cho yêu vì lý do anh bạn mình có vợ rồi.
Thế là anh bạn thân tức, thuê thằng Hưng chém ông bạn của mình. Vì tính chất là bạn bè, nên không muốn lộ chuyện đứng thuê.
Tôi cả thằng Hưng đã vài lần đi với nhau, có lần cướp đám xóc đĩa vỉa hè ban đêm. Nó nhiệm vụ cầm dao ai chống thì chém, còn tôi vơ tiền. Lần ấy có kẻ đưa tay định lấy lại tiền trên mặt bạc, thằng Hưng chém thẳng xuống cánh tay, may thằng kia rút lại nhanh.
Cướp về tôi chửi nó, đm mày có mấy đồng bạc cò con ngoài đường mà mày suýt chém cụt tay người ta, làm cái gì phải tính, ngu như mày được tí tiền không bõ đi tù.
Nó bảo lúc đó không nghĩ được, tôi chửi đm mày càng lúc như thế, càng những giây phút như thế, càng phải tỉnh táo, phải nghĩ.
Đến vụ này, tôi nghĩ không giúp nó, có khi nó chém dăm bảy nhát thẳng tay, người ta không chết thì cũng thương tật suốt đời, tính nó tôi biết qúa.
Tôi và nó đi quan sát đối tượng, thấy đối tượng đang bế con ngồi cửa, tôi ngồi sau rút con dao ở sau lưng nó nhảy xuống, tiến đến người đàn ông đang ôm con, tôi vung dao cao chém mạnh xuống đầu anh ta.
Nhưng khi lưỡi dao cách đầu anh ta chừng 5 cm, tôi không dùng sức mạnh nữa mà để dao chạm đầu anh ta rồi cứa một nhát.
Anh ta chưa biết chuyện gì, máu đã tràn xuống mắt, hai tay con bế con, anh ta sợ hãi ôm ghì con quay lưng che, không dám kêu.
Tôi lên xe, thằng Hưng mặt trắng nhợt. Hôm sau nó mang lại đưa tôi 3,5 chỉ vàng. Có 3 cái nhẫn 1 chỉ và 1 cái nửa chỉ, nó còn chưa hết sợ nói.
- Sao anh ác thế , nó đang bế con mà anh chém, nó đi khâu đúng 7 mũi đấy anh ạ.
Thằng Hưng năm sau đi tù vì vụ đâm chết người, án 17 năm, chuyện chả vào đâu. Chỉ là đến chỗ nhà người yêu, để xe máy thì thằng hàng xóm nhà người yêu nói gì đó, mâu thuẫn về mang dao đến xiên người ta chết luôn.
Tôi không nói với thằng Hưng vì sao hôm ấy tôi ác chém người ta đang bế con như nó nghĩ. Cứ để nó nghĩ tôi ác, tàn nhẫn, lạnh lùng cho nó sợ tôi. Sau cái vụ chém đó nó đổi sang gọi tôi bằng anh, xưng em.
Người đạp xích lô ở phố Lò Sũ năm nào bị tôi chém, nếu anh có đọc chuyện này, xin anh hãy nghĩ.
Nếu là thằng Hưng nó chém anh, thì hậu quả với anh sẽ thế nào. So với nhát dao tôi chỉ cứa trên da đầu anh, không ảnh hưởng đến xương sọ, anh cứ ngẫm kỹ xem rồi trách tôi có ác hay hèn hạ ra tay lúc anh bế con hay không. Anh bế con thì anh không phản kháng, nếu anh không bế con, tôi sẽ không chém và thằng Hưng sẽ chém, tôi e rằng nếu là nó làm, anh sẽ không còn được bế con nữa. Lúc nào đưa tay chạm vết rách trên đầu, anh hãy nhớ đó là may mắn.
Cả hai câu truyện trên là câu chuyện tôi không muốn kể cho người phụ nữ nghe ở sân chùa. Cả hai nạn nhân đều bị đánh thương tích, đều vì nguyên nhân tình ái.
Nhưng suy cho cùng dù có ác, nhưng chẳng ác đến mức độ như vụ đánh ghen của bà vợ bác sĩ với cô Hồng.
Tôi muốn kể để hỏi chị rằng.
Làm sao vợ bà bác sĩ lại có quan hệ, để thuê được hai kẻ đánh ghen thuê, chúng thực hiện hành vi bắt cóc, đưa đến chỗ vắng rồi tra tấn , cắt tóc, đánh cô ấy răng và máu tung toé trên nền nhà. Ép cô phải viết giấy thú nhận hoặc tự vẫn chết.
Ai là người môi giới cho bà thuê được hai sát thủ tàn nhẫn đến vậy ?Chuyện tình núi Hương Sơn- phần 8.
.....................
Tôi muốn kể cho chị nghe câu chuyện mình từng đi đánh ghen thuê, để chị hiểu những gì diễn ra cho một vụ thuê người đâm chém không đơn giản.
Ví dụ một người như chị, muốn thanh toán ai, chị biết thuê ai ?
Một người bình thường, có tiền, hận ai lắm. Nhưng cứ thử tìm ai thuê ai để thanh toán mối hận cho mình xem, bảo đảm nghĩ xem tìm ai sẽ thấy nản ngay. Đâm chém đâu phải ra chợ người tìm người về khuân vác đồ.
Thứ hai là việc có quan hệ với giới đao búa rồi, lại phải chọn người làm được đúng yêu cầu của mình.
Việc chém mấy nhát, hắt a xít cũng không khó kiếm. Các đối tượng được thuê làm việc này không mất thời gian, hành động tội ác chỉ diễn ra vài giây hoăc vài chục giây.
Nhưng để kiếm được đối tượng mà thực hiện hành động tội ác diễn ra nhiều giờ, như bắt cóc, tra tấn, bắt ép viết lời thú nhận..sự thực những đối tượng như thế không nhiều, phải có quan hệ thế nào thì mới thuê mướn được những đối tượng như vậy.
Giữa những năm 80 của thế kỷ trước, dân đao búa không bị ảnh hưởng của các loại chất kích thích gây nghiện như bây giờ. Cho nên loại bỏ yếu tố những kẻ hành hung cô Hồng bị ảnh hưởng của chất kích thích. Việc chúng làm lúc đó là rất tỉnh táo và chuyên nghiệp.
Giữa những năm 80 học luật chẳng ai mơ làm luật sư bào chữa cho các thân chủ trong các phiên toà. Ngày ấy học luật là để tiến thân vào biên chế trong bộ máy tư pháp. Nam Định là đất giang hồ khét tiếng miền Bắc, một thanh niên ở trường luật ra, chắc hẳn nếu đứng ra nhờ đại ca giang hồ nào chuyện gì đó, chắc chẳng bị từ chối.
Khi trụ trì chùa Hương, Thích Minh Hiền lập một đội Kim Cương. Thành phần trong đội toàn những tay anh chị giang hồ như Ngọc Xám, một kẻ chuyên đâm thuê, chém mướn và đòi nợ thuê. Có Vân Tóp từng là đồng bọn của Khánh Trắng và nhiều dân anh chị khác.
Đội Kim Cương toàn những tay anh chị nhất nhất nghe lệnh của Thích Minh Hiền, dẹp hết những tay anh chị dân bản xứ làm ăn quanh chùa.
Hãy tìm xem, có mấy chùa nào mà trụ trì thành lập một nhóm toàn dân anh chị dưới trướng, danh nghĩa là Phật Tử để bảo vệ chùa, tháp tùng thầy như một đại ca ?
Nếu trụ trì không có quan hệ sẵn với giới đao búa, không có tố chất của một dân chị, làm sao có thể mà quy tụ được chúng trong chốc lát.
Thích Minh Hiền lý giải việc này là thu nạp dân đao búa, để giúp họ cải tạo tâm tình. Những kẻ đao búa kia khoác áo bà ba ghi, đi lại trong chùa, chúng cũng chắp tay mở miệng a di đà Phật, chúng hành lễ cung kính như chúng sắp thành Phật cả lũ đến nơi.
Thực chất bọn xã hội đen ấy đánh hơi thấy đồng bọn thấy đại ca Thích Minh Hiền có ảnh hưởng và quan hệ nhiều với các quan chức, chúng muốn thông qua đó để có quan hệ, chạy chọt cho việc làm ăn vi phạm pháp luật của chúng.
Còn Thích Minh Hiền, ông ta có máu làm đại ca khi chọn học trường Luật thời là Nguyễn Nam Sơn. Ông ta hiểu con đường làm đại ca thông qua trường luật là con đường đắc dụng nhất. Thế nên, dù bị xô đẩy phải vào chùa đóng vai tu hành, nhưng máu làm anh chị xã hội đen vẫn không biến mất, bản chất không thay đổi.
Đường Nhuệ là xã hội đen ở đất Thái Bình. Vợ chồng y thường xuyên đến hầu thượng toạ Thích Minh Hiền. Trong thời kỳ vợ chồng y cung kính Thích Minh Hiền, chúng học được điều gì tử tế ?
Thưa không !
Tháng 5 năm 2018 hai đàn em của Đường Nhuệ là Tiến và Sáng đến nhà lái xe Ngọc Hoàng bắt phải nộp tiền bảo kê hàng tháng, anh Hoàng không nghe. Bị chém đứt gân tay, thương tật 44%. Công an không khởi tố vụ án, dân Thái Bình đã khiếp sợ thế lực Đường Nhuệ lại càng khiếp sợ hơn.
Ngày 30 tháng 3 năm 2020 vợ chồng Đường Nhuệ gọi lái xe Ngọc Anh đến nhà hỏi tội, quá sợ hãi Ngọc Anh đến nhà vợ chồng Đường Nhuệ theo lệnh, Đường Nhuệ gọi Ngọc Anh lên tầng 2, sai đàn em khoá cửa, đánh Ngọc Anh và bắt quỳ thú nhận tội. Bắt người, tra khảo, đánh đập...hành vi của vợ chồng Đường Nhuệ y như những kẻ năm xưa đã làm với chị Hồng ( người yêu Thích Minh Hiền)
Đường Nhuệ, Ngọc Xám...gây nhiều tội ác trong lúc chúng đang làm đệ tử của Thích Minh Hiền.
Không những tránh xa chúng, Thích Minh Hiền còn dương dương tự đắc khoe mình có những đệ tử lộng hành mà không bị sao cả. Từ khi vợ chồng Đường Nhuệ bị bắt, Thích Minh Hiền mới thôi cái trò dương oai đứng giữa bọn xã hộị đen thị uy với thiên hạ.
Quan hệ với dân đao búa, sử dụng chúng là những điều mà Thích Minh Hiền đã làm 40 năm trước. Giờ đây dưới mác của trụ trì chùa Hương, ông ta công khai sử dụng chúng.
Thích Minh Hiền bao biện rằng cửa chùa rộng mở, ai đến cũng tiếp khi những tấm hình chụp trong phòng tiếp khách riêng của Thích Minh Hiền với vợ chồng Đường Nhuệ bị khui ra.
Hỏi bọn đệ tử của Thích Minh Hiền, xem chúng có dám thật lòng nói gặp thầy chúng dễ như thế không ? Dễ thế thì chúng đã không hoan hỉ, trưng khoe những tấm hình chụp đứng cạnh thầy chúng, không khoe nhau được gặp thầy, được nói chuyện với thầy.
Một kẻ đã toan tính lạnh lùng, mượn tay người khác, tổ chức kịch bản và xã hội đen để thanh toán người mình yêu. Mấy chục năm sau quy tụ những kẻ xã hội đen dưới trướng mình, người khác nhìn thấy lạ và hỏi sao nhà sư lại quy tụ được bọn đấy, nhưng ai biết chuyện sẽ chỉ buồn là bản chất của một tay anh chị hiểm độc không thay đổi theo năm tháng, dù có ở đâu đi nữa.
Những người thân của chị Hồng, ai cũng trách do anh an ninh công tác ở nước ngoài, đã đi biền biệt rồi thì đi luôn, trở về đột ngột khiến chị phải chịu cảnh thảm thương. Người ta trách bà vợ ông bác sĩ tàn nhẫn và hai kẻ đao búa tra tấn chị Hồng.
Không ai biết kẻ xúi bà vợ bác sĩ và giới thiệu hai kẻ đao búa cho bà chính là vì đại đức Thích Minh Hiền bây giờ.
Phải một kẻ thâm trầm, nham hiểm và dã tâm che kín như thế, mới xứng đáng để đưa vào vị trí quan trọng như chùa Hương.
Người khác có thể nhìn nhầm người, nhưng tổng cục an ninh không thể nhầm người được.
Chuyện tình núi Hương Sơn- phần tạm kết.
........................
Nhiều lần tôi cũng đặt câu hỏi.
Tôi tra lại những tin nhắn, email. Rõ ràng ông có ý muốn trả chứ không phải là không muốn. Nhưng rồi cứ năm này qua năm khác, ông không trả được.
Nói ông quỵt thì cũng không chắc đã đúng, người như ông không thể mất mặt vì số tiền như thế.
Cho đến đêm đầu tháng bảy vừa qua, bên hồ câu cá, gặp người con gái bảng lảng, thấp thoáng trong màn đêm và sau đó biết được câu chuyện về nguyên nhân Nguyễn Nam Sơn đi tu. Tôi mới nhận ra rằng đã có người âm ngăn không cho ông ấy trả cho tôi.
Nếu đã là người âm ngăn ông ấy trả cho tôi, tôi cũng hiểu có nguyên nhân, có lẽ người đó muốn tôi đòi ông ấy dài dài trong kiếp này.
Ông Thích Minh Hiền mua đến hàng triệu usd hàng hiệu đẳng cấp, ông không quỵt ai mà quỵt tôi số tiền không đáng gì ông. Rồi câu chuyện tình của ông và chj Hồng tình cờ một ngày tôi được biết, tôi lại là người có khả năng dựng lại câu chuyện.
Nếu tôi nhẫn nhịn, âm thần nhắn xin ông trả lại, tôi nghĩ có ngày ông sẽ trả tôi.
Nhưng tôi không nhẫn nhịn, viết ra câu chuyện này có nghĩa là không đòi được ông nữa. Chắc cũng là duyên kiếp.
Thích Minh Hiền ăn chay trường, cái này tôi xác nhận. Chuyện ông có ngủ với gái không, tôi cũng nghĩ là không. Ngoài tôi ra ông có quỵt tiền ai nữa không, tôi cũng nghĩ là không.
Cái này đời người ta bảo là - Oan gia ngõ hẹp- chắc đúng như vậy.
Thích Minh Hiền là thầy pháp cao tay, thầy phong thuỷ giỏi, thầy cúng cao cường....chắc giờ không phải nữa, vì nếu là có uy lực thâm sâu thì chẳng để chuyện mấy cái đồng hồ thành ra câu chuyện khác ảnh hưởng thanh danh của mình.
Ông ta chỉ giỏi cơ hội, biết khai thác quan hệ, biết làm truyền thông, tạo ra lũ bè phái xây dựng hình ảnh cá nhân.
Một lũ đệ tử đến chùa Hương, được ông tiếp trong phòng, ông lấy hàng hiệu hiếm khoe vừa có được. Bọn đệ tử khúm núm nâng niu ngắm, chuyền tay nhau, rồi chúng bảo thầy phải có duyên vật quý mới về tay. Ông khoe máy ảnh, khoe đồng hồ, khoe bút, bật lửa...chúng trầm trồ suýt xoa như báu vật trân quý tìm đến quý nhân.
Nhìn thầy trò chúng, thấy chẳng phải là thứ tình cảm cao tăng với tín đồ. Chính xác là của một tên thái giám với bọn nịnh thần.
Chỉ có những tên thái giám mới ham danh, ham vật chất và thích thu nạp bọn đao búa giang hồ làm hộ vệ đặt tên là đội Kim Cương. Chẳng nhà sư nào đi tu mà còn ham hố sưu tầm những đồ quý trên thế gian và thu nạp bọn đao búa làm tay chân hộ vệ cả.
Những Phật Tử chân chính đã rời xa Thích Minh Hiền, giờ chỉ có những doanh nghiệp biết Hiền có mối quan hệ với công an, vờ đến nhờ Hiền làm lễ nọ, lễ kia thực ra là muốn thông qua Hiền để chạy chọt, lo lót. Bọn giang hồ khát máu như Ngọc Xám, Đường Nhuệ....mượn cái mác có thầy, có chùa để đánh lừa thiên hạ chúng là người cũng biết đến thiện lành, dễ bề kiếm mối làm ăn.
Chuyện tình núi Hương Sơn tạm kết ở đây, để cho Thích Minh Hiền ôm cái kho báu hàng chục triệu usd ấy mà ngắm một mình. Y khó mà có thể trơ trẽn thấy ai đến lại mang kho báu của mình ra khoe được nữa. Vì người chiêm ngưỡng đồ y khoe sẽ lại nhớ đến câu chuyện tình núi Hương Sơn này.
Không còn khoe đồ quý báu được nữa, đó là nỗi đau đớn của y, cứ mỗi khi y một mình âm thầm chiêm ngưỡng những đồ quý có thứ đến vài trăm nghìn usd, trong lòng y lại dấy lên hình ảnh người con gái năm xưa đã bị y hại chết.
-Tôi luôn mang theo quá khứ trong tâm của mình, để Tĩnh.
Liệu y có tĩnh như lời y nói được không ?
Nếu y bán hết chỗ đồ hiệu ấy, lấy tiền làm từ thiện, có thể y sẽ tĩnh được.
Nhận xét
Đăng nhận xét