Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2022

Trích từ truyện ngắn "Những bài học nông thôn" của Nguyễn Huy Thiệp.

  - Người Hà Nội ai trông cũng ác. Hôm ấy, ở bến xe, có ông đeo kính, để râu con kiến, tuổi bằng bố tôi bảo: Cô em ơi, cô em đi với anh đi. Tôi sợ quá, tôi bảo: Ông này hay nhỉ? Ông ấy cười: Xin lỗi nhé, tôi tưởng em là bò lạc. Tôi chẳng hiểu bò lạc là gì. Sau đó anh Tân (tức là chồng tôi đấy) đi lại, ông này chuồn mất. Tôi kể với anh Tân. Anh Tân sầm mặt lại, bảo: Bọn thành phố toàn quân mất dạy. - Có mấy tay thanh niên ở bên Duệ Dông đứng sau chúng tôi. Một tay dí chim vào đít cái Lược. Cái Lược bảo: Làm gì thế? Tay này cũng dơ, nói thản nhiên: Làm chủ nhiệm hợp tác. Cái Lược mắng: Thôi đi chứ. Tay này lại bảo: Nhân dân tín nhiệm thì tôi còn làm. - Cuộn dây song thả dần ra, chiếc diều lên được độ cao tuyệt đích, ở đấy không còn những thứ gió quẩn khốn nạn, hiểm nguy và đầy bất trắc nữa; ở đấy là thứ gió khác tử tế, cao thượng, độ lượng, bao dung mà bình ổn. Nó nghiêng một cái như để khinh bỉ mặt đất, hay để chào mặt đất, rồi đứng im thổi sáo một mình. - Thầy giáo Triệu dạy bổ túc...